Tại đây, ông phát hiện những chiếc lá trầu sát mặt đất có vệt nhớt nơi chót đuôi, như thể có loài vật gì bò qua để lại. Nghi ngờ, ông cho đào sâu dưới gốc trầu. Quả nhiên, người ta phát hiện một con thuồng luồng (loài rồng đất sống trong hang sâu), đang nằm khò khè trong hốc.
Quan Án lập tức suy luận: Mỗi đêm con thuồng luồng bò lên liếm sương đọng trên lá trầu, và nọc độc của nó dính lại ở chót đuôi lá. Khi cô gái vô tình hái lá có dính nọc này để têm trầu, chàng trai ăn phải nên trúng độc mà chết. Như vậy, cô gái vô tội, bị hàm oan.
Cả làng bái phục tài xét xử và trí tuệ của ông quan. Cô gái được minh oan và trả tự do.
Từ đó, dân gian rút ra bài học: để tránh những tai họa không ngờ, khi têm trầu, phải ngắt bỏ phần đuôi lá trầu, vì sợ còn vết nọc của thuồng luồng. Dù ngày nay thuồng luồng không còn, tục ngắt đuôi lá trầu vẫn được lưu truyền như một nét văn hóa và bài học từ xưa.
“Tại sao có tục: Ăn trầu ngắt đuôi” không chỉ lý giải một tập quán quen thuộc mà còn truyền tải bài học sâu sắc về tình nghĩa con người. Truyện góp phần giữ gìn và tôn vinh những giá trị văn hóa lâu đời trong kho tàng truyện cổ tích Việt Nam.
Xem bài viết:
Bình Luận