Đám cưới được tổ chức linh đình, nhưng trong đêm tân hôn, người vợ hoảng sợ trước quá khứ nhuốm máu của chồng. Nàng nhìn thấy những vết máu vô hình, những oan hồn hiện về, nghe tiếng kêu đòi chồng, đòi cha của những người đã khuất. Nàng cầu xin chồng hãy cười như xưa, nhưng nụ cười mà chồng nàng gắng gượng chỉ khiến nàng sợ hãi hơn, bởi đó không còn là nụ cười của người con trai năm nào, mà là cái nhếch mép vô hồn của một kẻ không còn biết cảm xúc.
Người lính đau đớn bỏ đi biệt xứ, có kẻ nói anh đã bị vua giết bằng đũa nạm vàng – chính thứ vũ khí anh từng dùng để giết người khác. Cũng có người nói, anh lại tiếp tục lao vào chiến tranh để quên tất cả. Còn người con gái chờ đợi, thì sống âm thầm đến hết đời, cô độc và không bao giờ lấy chồng nữa.
Khi nàng chết, hai bàn tay vẫn che kín mặt, không thể gỡ xuống. Trên mộ nàng mọc lên một loài cây lạ, thấp, lòa xòa, có lá tím hình tròn, mỗi khi có ai chạm vào thì lá khẽ cụp lại như e lệ, như đang sợ hãi.
Các loài hoa hỏi chàng Gió vì sao cây ấy kỳ lạ vậy. Gió không biết, nên lén đến hỏi cây. Cây trả lời trong u buồn: “Em không che mặt vì thẹn thùng. Em che mặt vì sợ hãi, vì đã từng chờ đợi quá lâu, và trong ký ức, khuôn mặt người em chờ nay đã hóa thành cái nhìn chết chóc lạnh lẽo. Em sợ máu, sợ những bàn tay đỏ máu, sợ quá khứ đau thương...”
Từ đó, người ta gọi loài cây ấy là hoa trinh nữ, một loài hoa nhỏ bé nhưng chứa đựng biết bao bi kịch thầm lặng của kiếp người, và mãi mãi mang hình ảnh người con gái thủy chung nhưng chịu nhiều đau đớn vì chiến tranh và đợi chờ.
Qua Sự tích Hoa Trinh Nữ, người đọc không chỉ cảm nhận được vẻ đẹp của loài hoa mỏng manh e ấp, mà còn thấu hiểu giá trị của sự chung thủy, lòng son sắt. Truyện cổ tích này là lời nhắn nhủ nhẹ nhàng về tình yêu chân thành và đức hạnh đáng trân trọng.
Tham khảo ngay:
Tóm tắt truyện cổ tích Sự tích thỏ tai dài đuôi ngắn
Tóm tắt truyện cổ tích Việt Nam- Sự tích khèn bè Mường Vạt
Bình Luận