Khi gặp Hoa Râm Bụt, Thần thất vọng vì loài hoa này chỉ mong có hương để ganh đua, khoe sắc và muốn được nể phục hơn kẻ khác. Thần lắc đầu buồn bã bỏ đi.
Đi mãi, Thần Sắc Đẹp gặp hoa Ngọc Lan bé nhỏ, e ấp bên vệ đường. Khi được hỏi nếu được ban hương sẽ làm gì, hoa Ngọc Lan do dự mãi không trả lời. Đến lần thứ ba Thần nhắc lại câu hỏi, hoa mới ngập ngừng thưa rằng: “Cháu rất vui nếu được nhận, nhưng cháu xin nhường phần hương ấy cho hoa Cỏ – loài hoa xấu xí, nhỏ bé, suốt ngày bị người đời giày xéo mà vẫn âm thầm sống.”
Lời nói chân thành và giàu lòng trắc ẩn ấy khiến Thần Sắc Đẹp vô cùng cảm động. Thần quyết định ban cho hoa Ngọc Lan phần hương thơm cuối cùng – thậm chí còn thơm hơn tất cả các loài hoa khác.
Từ đó, hoa Ngọc Lan trở thành loài hoa có hương thơm dịu dàng, thanh khiết, lan tỏa ngào ngạt mỗi khi nở rộ. Hương ấy không chỉ là món quà của Thần, mà còn là sự ghi nhận cho tấm lòng vị tha, cao đẹp của loài hoa khiêm nhường này.
Thông qua câu chuyện “Sự tích hoa Ngọc Lan”, người đọc không chỉ biết thêm một truyền thuyết đẹp về loài hoa thanh khiết mà còn thấm thía bài học về lòng hiếu thảo, sự hy sinh và tình mẫu tử thiêng liêng trong văn hóa dân gian Việt Nam.
Khám phá thêm
Bình Luận