Thạch Sùng không hề giữ thứ đó vì nhà ông toàn dùng đồ quý giá. Tìm khắp phủ đệ vẫn không thấy. Thế là theo giao ước, ông mất sạch gia sản, vợ con, nô tỳ, tất cả đều về tay họ Vương. Ông từ đại phú trở lại trắng tay, ôm hận trong nghèo đói rồi chết hóa thành con thằn lằn – tức Thạch Sùng, thỉnh thoảng vẫn phát ra tiếng "thạch thạch", như để than tiếc cho cơ đồ sụp đổ.
Chuyện Thạch Sùng không chỉ là lời nhắc về lòng tham và sự kiêu ngạo, mà còn là một bài học sâu cay về sự đời: dù giàu đến đâu cũng không thể có tất cả. Cái “mẻ kho” tưởng chừng rẻ rúng, lại trở thành thứ khiến người đại phú phải thất bại cay đắng. Truyện khuyên con người hãy biết khiêm nhường, trân trọng quá khứ, và không nên vì giàu sang mà chối bỏ gốc gác nghèo khổ.
Câu tục ngữ “Thạch Sùng còn thiếu mẻ kho” từ đó ra đời, để nhắc nhở rằng không ai hoàn toàn đầy đủ, đừng tự mãn, cũng đừng cười chê người khác khi mình đang ở đỉnh cao.
Câu chuyện Sự tích con Thạch Sùng không chỉ lý giải sự tích con vật nhỏ bé kia, mà còn nhấn mạnh thông điệp: sự kiêu ngạo dễ khiến con người sụp đổ. Truyện cổ tích này là lời nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng sâu sắc về đức tính khiêm nhường trong cuộc sống.
Đọc thêm tại đây:
Tóm tắt truyện cổ tích Việt Nam – Sự tích sầu riêng
Tóm tắt truyện To đầu mà dại nhỏ dái mà khôn hay nhất
Bình Luận