Mười năm hạnh phúc trôi qua. Một ngày, vợ đi dâng hương thì ngã bệnh rồi mất, để lại nỗi đau khôn nguôi cho chồng. Dù chia cách âm dương, vợ vẫn báo mộng sẽ luôn bên chồng. Khi chàng rời quê vợ, cây tu-rên kết đúng một trái, rụng vào tay chàng như lời tiễn biệt cuối. Chàng mang về quê cũ, vừa dạy học, vừa gieo hạt tu-rên trong vườn như giữ gìn kỷ niệm của người vợ yêu dấu.
Thêm mười năm nữa, cây kết trái. Nhân giỗ vợ, chàng mời làng xóm đến dùng thử trái lạ. Dù mùi khó ngửi, chàng giải thích: “Vỏ nó xấu xí, mùi khó chịu nhưng lòng nó ngọt thơm, như mối tình thắm thiết của vợ chồng tôi.” Khi kể chuyện, hai giọt nước mắt của ông rơi vào múi tu-rên, sôi lên như vôi gặp nước rồi thấm hẳn vào trái.
Ba ngày sau, ông qua đời. Dân làng xúc động, đổi tên cây tu-rên thành “sầu riêng”, để ghi nhớ mối tình sâu đậm, cảm động của ông. Họ truyền rằng: sầu riêng nào sinh từ hạt có “hai giọt lệ” ấy thì thơm ngon hơn tất cả.
“Sự tích sầu riêng” không chỉ lý giải nguồn gốc của một loài quả nổi tiếng mà còn khắc họa một mối tình sâu đậm, đầy tiếc nuối. Truyện gợi nhắc về lòng thủy chung, hy sinh vì tình yêu và giá trị của sự cảm thông, bao dung trong cuộc sống.
Đọc thêm tại đây:
Tóm tắt truyện To đầu mà dại nhỏ dái mà khôn hay nhất
Tóm tắt truyện cổ tích Hưng Đạo Đại Vương chi tiết nhất
Bình Luận