Khi người mẹ hấp hối, bà gọi Hợi đến hỏi điều ước cuối cùng để phù hộ cho con nơi suối vàng. Hợi chỉ ước được sống một đời sung sướng: ăn no, ngủ kỹ, có người hầu hạ. Sau khi vợ mất, người cha lên đền cầu xin thần linh giúp con trai đạt được điều ước. Các vị thần cảm thấy khó xử vì mong muốn quá tầm thường và ích kỷ. Họ bàn bạc rồi tâu lên Ngọc Hoàng.
Ngọc Hoàng nghe xong thất vọng vì loài người mà Ngài tạo ra để làm đẹp cho trần gian lại có kẻ chỉ ao ước hưởng thụ. Tuy nhiên, vì lòng hiếu thảo của cha mẹ Hợi, Ngọc Hoàng quyết định cho Hợi đầu thai làm kiếp lợn – một con vật được ăn ngủ thỏa thích, được người ta chăm sóc, nhưng cuối cùng phải chết dưới tay người nuôi nó.
Sau đó, dân làng thấy trong làng Đoài mọc lên một ngọn núi nhỏ kỳ lạ, trên đó có dòng chữ “Ốc Thượng Thổ”. Từ đó, nhà nào cũng xuất hiện loài vật mõm dài, tai lớn, thân hình béo tốt, cả ngày chỉ ăn với ngủ, không biết kêu mà chỉ “éc éc”.
Người dân gọi nó là "Lớn" với hy vọng nó nhanh lớn để làm thịt. Về sau, từ "Lớn" được đọc chệch thành "Lợn". Truyện nhằm giải thích nguồn gốc của loài lợn, đồng thời gửi gắm bài học: sống phải có chí tiến thủ, không nên chỉ biết hưởng thụ và bất hiếu với cha mẹ.
Qua truyện Sự tích con Lợn, người đọc không chỉ hiểu thêm về nguồn gốc một loài vật gần gũi mà còn thấm thía giá trị của lòng biết ơn, sự hy sinh và chân lý: “ở hiền gặp lành”. Câu chuyện là minh chứng sinh động cho kho tàng cổ tích Việt Nam giàu tính nhân văn.
Đọc thêm:
Bình Luận