Trên đường, nhờ viên ngọc, ông nghe chim sẻ nói về việc quân phương Bắc kéo sang xâm lược. Ông báo với quan địa phương, được tin báo chính xác nên được thả và trọng thưởng. Trên đường về, ông ghé nhà bạn là Trần Anh. Vì không có gì đãi khách, vợ chồng định thịt ngỗng. Dã Tràng nghe ngỗng than thở và xin tha cho chúng. Ngỗng biết ơn, tặng ông viên ngọc có thể đi dưới nước và rung động đáy biển.
Dã Tràng dùng viên ngọc thử và được Long Vương mời xuống thủy phủ, hậu đãi nhiều vàng bạc. Từ đó ông trân quý hai viên ngọc, luôn mang theo bên mình. Một lần đi ăn giỗ, ông quên túi ngọc ở nhà. Về đến nơi thì phát hiện vợ đã lừa lấy túi ngọc đem xuống dâng Long Vương để được làm hoàng hậu.
Uất ức và đau đớn, Dã Tràng quyết tâm xe cát lấp biển tìm lại túi ngọc, dù bị mọi người ngăn cản. Ông miệt mài làm việc ấy cho đến khi chết và hóa thành con còng còng, hay còn gọi là con Dã Tràng, ngày ngày vẫn xe cát không thành.
Từ đó có câu tục ngữ:
“Dã Tràng xe cát biển Đông, nhọc lòng mà chẳng nên công cán gì.”
Câu chuyện cũng lý giải rằng loài ngỗng không ăn tép là để nhớ ơn tổ tiên loài tép đã từng thế mạng cho chúng, và cái mào trắng trên đầu ngỗng là dấu hiệu để tang Dã Tràng.
"Sự tích con Dã Tràng" không chỉ là một truyền thuyết đơn thuần, mà còn là lời nhắc nhở mỗi người về giá trị của lòng kiên trì, sự chung thủy và những điều tưởng chừng nhỏ bé nhưng mang ý nghĩa lớn trong đời sống và văn hóa Việt Nam.
Tìm hiểu thêm:
Tóm tắt truyện cổ tích Việt Nam - Sự tích hoa Muống biển
Tóm tắt truyện cổ tích Việt Nam - Sự tích cây Thì Là
Bình Luận