Nghe vậy, thư sinh sinh nghi chính là con chạch mình đã cứu, và nghĩ mình có phần trách nhiệm nếu nó làm hại người. Chàng xin phép được qua sông một mình, dù bị cảnh báo là rất nguy hiểm.
Ra giữa sông, con mãng xà hiện lên định nuốt chàng. Chàng vội nói rõ mình là người đã cứu nó trước kia, khẩn khoản nhắc lại câu “cứu vật, vật trả ơn”. Nhưng mãng xà đáp lại trơ trẽn rằng phải hiểu là “cứu vật, vật trả oán”, và vẫn muốn ăn thịt chàng.
Thư sinh thông minh đưa ra thỏa thuận phân xử: đi tìm ba nhân chứng bất kỳ để hỏi xem ai đúng – nếu ai cũng nói mãng xà đúng, chàng sẽ chịu chết.
Cả hai cùng đi, người đầu tiên họ gặp là một con trâu già. Trâu vốn oán hận con người vì bị hành hạ khi còn sống nên nói rằng câu tục ngữ đúng là “cứu vật, vật trả oán”, khiến thư sinh lo lắng.
Người thứ hai là một con cá gáy (chép) sắp hóa tinh, cũng trả lời y như trâu. Mãng xà mừng rỡ, thư sinh bắt đầu tuyệt vọng.
Nhưng người thứ ba họ gặp lại là một ông lão hiền từ, chính là Phật Thích Ca hóa thân xuống trần để xét xử. Nghe hết câu chuyện, ông lão mời cả ba cùng về chùa, rồi hiện nguyên hình là Phật Tổ, nghiêm khắc kết tội mãng xà bạc nghĩa, trâu xấu bụng và cá gáy a dua.
Để trừng phạt, Phật hóa:
Từ đó, chuông, trống, mõ được gõ mỗi khi tụng kinh như một cách nhắc nhở con người về lòng trung nghĩa, biết ơn, ngay thật, cũng như phê phán kẻ bạc tình, vong ân.
Truyện “Sự Tích Chuông, Trống, Mõ” không chỉ lý giải hình tượng ba pháp khí trong chùa mà còn nhắn gửi bài học sâu sắc về lòng từ bi, sự tỉnh thức và hậu quả của sự tham sân si. Đây là một trong những truyện cổ tích thấm đẫm tinh thần Phật giáo Việt Nam.
Xem bài viết liên quan:
Tóm tắt truyện cổ tích Việt Nam – Sự tích cây Khế
Tóm tắt truyện cổ tích Việt Nam cảm động – Cổ Tích Bốn Mùa
Bình Luận