Quan thấy bất thường, hỏi: “Trong làng có hàng trăm đàn ông, sao lại buộc tội riêng anh?”, rồi cho đánh người đàn ông. Không chịu nổi đòn, anh ta khai là đã qua lại với nàng dâu.
Thế là quan gông cổ nàng dâu, mặc cho nàng kêu oan không ngớt. Nàng dâu kêu lên tỉnh, đợi xét lại vụ án. Đúng lúc ấy, có một viên quan mới được bổ nhiệm. Sau khi nghe sơ qua vụ việc, quan bảo giam tất cả lại, rồi ra lệnh chuẩn bị đá và dao, khiến mọi người ngạc nhiên không hiểu có dụng ý gì.
Hôm sau, quan ra công đường, cho người đàn ông và hai người đàn bà lên. Quan nói: “Tôi tin rằng người đàn ông này có tội, còn hai người là vô can. Vậy nên tôi cho phép hai người cứ dùng đá ném, dùng dao xẻo tên tội phạm này theo ý muốn. Các người không phải sợ, ta chịu mọi trách nhiệm”.
Nàng dâu, vì căm phẫn sẵn, lập tức lượm đá to mà ném mạnh vào người đàn ông, muốn trút hết hờn giận. Còn bà mẹ chồng thì chỉ nhặt đá nhỏ, ném nhẹ vào chân y. Đến khi quan trao dao, nàng dâu còn hăng hái tiến tới, bà mẹ chồng thì hoảng hốt lùi lại.
Thấy vậy, viên quan nói lớn: “Đủ rồi! Nay ta đã rõ ai là thủ phạm!” Và ngay sau đó, bà mẹ chồng bị lôi ra đánh, lập tức khai toàn bộ sự thật về mối tình vụng trộm và tội vu oan cho con dâu.
Câu chuyện thể hiện tài trí của vị quan mới — không tra khảo, không cực hình mà vẫn phân rõ thật – giả. Qua đó, truyện lên án những kẻ gian trá, vu vạ, đồng thời ca ngợi sự thông minh, chính trực của quan thanh liêm.
Qua truyện Mẹ chồng buộc tội nàng dâu, người đọc không chỉ cảm nhận được nỗi oan khuất của người phụ nữ xưa mà còn thấy được khát vọng công lý và sự công nhận lòng hiếu thảo. Truyện là lời nhắc nhở về sự cảm thông và công bằng trong cuộc sống gia đình.
Tham khảo ngay:
Bình Luận