Ba tháng sau, các con đến giục, ông kể chuyện chim chào mào và nói rằng “con người cũng chẳng khác chi loài chim. Cha mẹ nuôi con thì lo không tiếc thân, nhưng con nuôi cha mẹ thì kể từng tháng từng ngày.” Dù vậy, sau nhiều lần thuyết phục, nghe vợ và con cái nài nỉ, ông đành xuôi lòng, giao nốt phần tài sản còn lại cho ba con, không giữ lại gì cho bản thân.
Ban đầu, ba anh em thay nhau chăm sóc cha mẹ rất chu đáo. Nhưng chỉ sau vài năm, khi tài sản cạn kiệt, tình nghĩa nhạt dần, sự phụng dưỡng trở nên gượng ép, dần dần dẫn đến tranh cãi, đùn đẩy trách nhiệm. Cuối cùng, họ chia nhau mỗi người nuôi cha mẹ một tháng, rồi phải rút thăm để tránh thiệt hơn nếu cha mẹ qua đời khi chưa đến lượt.
Khi tuổi tác ngày một cao, sức khỏe sa sút, hai ông bà trở thành gánh nặng trong mắt con cháu. Không được ăn uống đầy đủ, mặc ấm, thiếu sự chăm sóc ân cần, họ mòn mỏi trong cô đơn rồi lần lượt qua đời vì đói rét và lạnh lẽo.
Câu chuyện từ đó lưu truyền trong dân gian như một lời nhắc nhở đắng cay về chữ hiếu:
“Cha mẹ nuôi con bể hồ lai láng,
Con nuôi cha mẹ kể tháng kể ngày.”
Thông qua câu chuyện, ông cha ta muốn gửi gắm thông điệp về đạo hiếu và lòng biết ơn. Dù cuộc sống có thay đổi ra sao, bổn phận làm con vẫn luôn là đạo lý nền tảng không thể lãng quên, để mỗi người tự soi lại mình và sống trọn chữ "hiếu".
Câu chuyện mới:
Tóm tắt truyện cổ tích Việt Nam - Nguồn gốc sinh tử
Tóm tắt truyện cổ tích Việt Nam - Người cưới ma chi tiết
Bình Luận