Một hôm, khi bắt chấy cho vợ, anh thấy một vết sẹo tròn trên tai phải. Hỏi ra, vợ kể lại chuyện bị dao chặt trúng đầu khi còn nhỏ. Cô bé ấy chính là em ruột anh, người tưởng đã chết ngày xưa. Vợ còn kể cha mẹ đã mất vì buồn khổ, cô bị bán làm nô lệ rồi lưu lạc đến vùng biển này.
Biết mình vô tình lấy phải em gái ruột, người chồng sốc, đau đớn, dằn vặt, nhưng không cho vợ biết. Ít ngày sau, anh ra khơi và không bao giờ trở về.
Người vợ không hiểu vì sao chồng không quay lại, ngày ngày bồng con trèo lên núi trông ngóng, mắt dõi ra biển khơi. Dần dần, hai mẹ con hóa đá, trở thành tảng đá đứng chờ chồng mãi mãi, in dấu tình nghĩa mòn mỏi.
Ngày nay, ở cửa biển Đề Gi, huyện Phù Cát, tỉnh Bình Định, vẫn còn một tảng đá hình mẹ bồng con nhìn ra biển khơi. Dân gian gọi đó là đá Trông Chồng – hòn Vọng Phu, như một biểu tượng thiêng liêng của tình cảm gia đình và nỗi chờ đợi vô vọng.
“Sự tích hòn Vọng Phu” không chỉ là một truyền thuyết cảm động mà còn là biểu tượng bất tử về lòng thủy chung và đức hi sinh của người phụ nữ Việt. Câu chuyện để lại dư âm sâu sắc về giá trị tình cảm gia đình và niềm tin vững bền trong cuộc sống.
Đọc thêm:
Tóm tắt truyện cổ tích Việt Nam – Sự tích cây cà phê
Tóm tắt truyện cổ tích Việt Nam - Truyền thuyết Sơn Tinh, Thủy Tinh
Bình Luận