Chàng trai nghe chuyện buồn tủi nhưng vẫn quyết tâm. Anh nói với mẹ sẽ ra đi lập nghiệp, kiếm tiền cưới vợ. Về phần cô gái, bị cha cản trở, nay nghe tin người yêu bỏ đi biệt tích, nàng sinh bệnh tương tư rồi mất. Khi thiêu xác, trong tro tàn để lại một khối đá đỏ như son, trong như thủy tinh. Phú ông thuê thợ tiện thành chén trà thờ con gái. Kỳ lạ thay, mỗi khi rót nước vào, lại hiện bóng chàng chống đò trong chén.
Về phần anh họ Nguyễn, sau nhiều năm bôn ba, anh được trọng dụng làm môn khách cho một vị trấn tướng biên ải Cao Bằng. Nhờ tài năng, anh được tin cậy và đã góp nhiều công lao nơi biên cương. Sau ba năm, anh tích góp được đúng 300 lạng vàng – số tiền đúng như lời thách cưới xưa.
Trở về quê hương với lòng khấp khởi, anh hay tin người yêu đã mất, sang nhà phú ông thì chỉ còn lại chén trà thờ. Nghe kể lại mọi chuyện, anh khóc nghẹn. Những giọt nước mắt của anh nhỏ vào chén, khiến chén tan ra như máu chảy, ướt cả tay áo.
Từ bi kịch ấy, dân gian lưu truyền câu ca dao đầy ai oán:
“Nợ tình chưa trả cho ai,
Khối tình mang xuống tuyền đài chưa tan.”
Câu chuyện khép lại với hình ảnh bi lụy, nhưng cũng đầy tính nhân văn. "Nợ tình chưa trả cho ai" không chỉ là lời cảnh tỉnh về chữ tình, mà còn gợi mở sự thấu cảm giữa người với người trong cuộc đời nhiều ngang trái và tiếc nuối khôn nguôi.
Đọc tiếp nhé:
Tóm tắt truyện cổ tích Việt Nam – Chàng Ngốc được kiện
Tóm tắt truyện cổ tích Việt Nam – Gươm Ông Tú hay nhất
Bình Luận