Bài đồng dao như một lời nhắc nhở mộc mạc nhưng đầy ý nghĩa về sự gắn bó mật thiết giữa con người và thiên nhiên, đặc biệt là hai hiện tượng quen thuộc: nắng và mưa. Mưa không chỉ tưới mát đồng ruộng, mà còn đem lại nguồn nước cần thiết để lúa mọc xanh tốt. Từ đó, người nông dân mới có được những hạt gạo trắng ngần, những bó rơm khô để đun bếp, duy trì cuộc sống sinh hoạt hằng ngày.
Ngược lại, nắng mang theo hơi ấm, ánh sáng và cả niềm vui. Khi trời nắng đẹp, trẻ em được tung tăng nô đùa khắp sân làng, người già thong thả ngồi sưởi nắng trước hiên nhà, còn người nông dân thì tranh thủ ra đồng cày bừa, bắt đầu mùa vụ mới.
Nắng và mưa tưởng chừng đối lập nhưng thực chất lại bổ trợ, hòa quyện với nhau, tạo nên nhịp sống chan hòa của làng quê. Qua lời đồng dao hồn nhiên, ông cha ta đã khéo léo gửi gắm bài học về sự biết ơn thiên nhiên và trân trọng từng điều nhỏ bé trong cuộc sống thường nhật.
Bài đồng dao “Cho tôi đi cày” không chỉ là lời ca vui nhộn mà còn là bản sắc văn hóa dân tộc được truyền từ đời này sang đời khác. Giữa nhịp sống hiện đại, việc lưu giữ và truyền dạy những bài đồng dao như vậy chính là cách để kết nối thế hệ trẻ với cội nguồn yêu thương.
Xem các gợi ý khác:
Giải nghĩa câu nói con nhà tông không giống lông cũng giống cánh
Tóm tắt truyện cổ tích Con cóc không vâng lời chi tiết
Bình Luận